Trạng thái Hoyle
Trạng thái 7,65 MeV, Jπ = 0+, trạng thái kích thích thứ hai trong 12C được gọi là trạng thái
Hoyle sau Fred Hoyle đề xuất về sự tồn tại của trạng thái này để giải thích cho độ phổ biến carbon-12
trong vũ trụ. Trạng thái này có cấu trúc khá bất thường trong đó mối tương quan giữa các cụm α
(α-cluster) với nhau đóng vai trò quan trọng hơn mối tương quan giữa các nucleon với nhau. Sự hiểu
biết về các tính chất của trạng thái Hoyle, ví dụ bán kính và sự kích thích của nó, là trọng tâm nghiên
của phần lớn các thí nghiệm. Trạng thái Hoyle cũng đã trở thành nền tảng cho phát triển lý thuyết
hạt nhân tiên tiến nhất.
Bạn đang xem tài liệu "Trạng thái Hoyle", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên
Tóm tắt nội dung tài liệu: Trạng thái Hoyle
THÔNG TIN KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ HẠT NHÂN 11Số 58 - Tháng 03/2019 Trạng thái 7,65 MeV, Jπ = 0+, trạng thái kích thích thứ hai trong 12C được gọi là trạng thái Hoyle sau Fred Hoyle đề xuất về sự tồn tại của trạng thái này để giải thích cho độ phổ biến carbon-12 trong vũ trụ. Trạng thái này có cấu trúc khá bất thường trong đó mối tương quan giữa các cụm α (α-cluster) với nhau đóng vai trò quan trọng hơn mối tương quan giữa các nucleon với nhau. Sự hiểu biết về các tính chất của trạng thái Hoyle, ví dụ bán kính và sự kích thích của nó, là trọng tâm nghiên của phần lớn các thí nghiệm. Trạng thái Hoyle cũng đã trở thành nền tảng cho phát triển lý thuyết hạt nhân tiên tiến nhất. I. MỞ ĐẦU Trong số các đồng vị hạt nhân, carbon-12 là nguyên tố được quan tâm nghiên cứu nhiều nhất trong các ngành khoa học do vai trò do vai trò quan trọng của nó đối với xã hội. Carbon-12 là chìa khóa cho nguồn gốc hữu cơ của sự sống trên trái đất và cũng là động lực thúc đẩy nhanh chóng nền kinh tế thế giới từ sau cuộc cách mạng công nghiệp. Quá trình tổng hợp carbon-12 chủ yếu thông qua trạng thái kích thích thứ hai của 12C ở năng lượng 7,65 MeV và Jπ =0+, ngày nay được biết đến là trạng thái Hoyle. Việc phát hiện ra trạng thái Hoyle đã giúp các nhà vật lý thiên văn giải thích đầy đủ nguồn gốc của carbon-12, quá trình tổng hợp carbon-12 từ sự va chạm của ba hạt α trên các ngôi sao qua trạng thái này tăng lên hàng nghìn lần và tạo ra số lượng carbon-12 nhiều thứ tư trong vũ trụ như hiện nay. Sự tồn tại của trạng thái này cũng giúp chúng ta phát hiện một dạng cấu trúc hạt nhân mới - cấu trúc cluster - (bên cạnh cấu trúc lớp vỏ đã giải thích tốt các số magic hạt nhân), trong đó các proton và neutron sẽ cụm lại tạo thành các hạt α và các hạt α này sẽ liên kết lại tạo ra hạt nhân ở trạng thái cluster. Đã có rất nhiều mô hình lý thuyết khác nhau được xây dựng để mô tả các đặc trưng cấu trúc của trạng thái này do các tính toán của mẫu vỏ hạt nhân đã không thể phát hiện ra nó. Rất nhiều thí nghiệm đã được thực hiện trong hơn sáu mươi năm để quan sát và nghiên cứu các đặc trưng của trạng thái này. Trạng thái Hoyle không chỉ đóng vai trò quan trọng trong tổng hợp hạt nhân thiên văn, mà với cấu trúc cluster đó cũng là thử thách đối cho vật lý thiên văn hạt nhân, cấu trúc hạt nhân và lực hạt nhân. Bài viết này sẽ tóm tắt ngắn về việc tìm ra trạng thái Hoyle, vai trò của nó trong vật lý thiên văn hạt nhân cũng như cấu trúc α-cluster và những nghiên cứu của chúng tôi về trạng thái này. II. VAI TRÒ CỦA TRẠNG THÁI HOYLE TRONG QUÁ TRÌNH TỔNG HỢP 12C Lịch sử nghiên cứu quá trình tổng hợp carbon-12 bắt đầu từ những năm 1930 Hans A. Bethe đề xuất rằng carbon-12 được tạo ra từ quá trình va chạm của 3 hạt α (34He ↔ 12C) trong cơ học lượng tử hạt nhân. Sau thế chiến thứ hai, các nghiên cứu về sự tổng hợp carbon-12 trong vũ trụ vẫn giành được quan tâm nhiều bởi các nhà vật lý hạt nhân thiên văn. Năm 1952, Opik và Salpeter kết luận rằng quá trình tổng hợp carbon-12 từ 3α được diễn ra theo hai bước: đầu tiên hai hạt α tổng hợp thành 8Be (24He↔8Be), sau đó hạt nhân 8Be bắt hạt α thứ ba tạo ra 12C trong điều kiện nhiệt độ cỡ 200 triệu độ (2×108 K) trên các sao TRẠNG THÁI HOYLE THÔNG TIN KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ HẠT NHÂN 12 Số 58 - Tháng 03/2019 kềnh đỏ (red-giant stars) [1]. Mặc dù hạt nhân 8Be không bền có thời gian sống cỡ 10-16 s, nhưng với mật độ đậm đặc lên đến 100g/cm3 và nhiệt độ 200 triệu độ trên các ngôi sao sẽ vẫn tồn tại hạt nhân 8Be cùng với 4He với tỷ lệ 8Be:4He là 10-10. Tỷ lệ này rất nhỏ, nhưng đủ để quá trình bắt hạt α thứ ba xảy ra. Tuy nhiên, trong các tính toán tiếp theo của Salpeter cho thấy tốc độ phản ứng bắt α của hạt nhân 8Be tạo ra carbon-12 ở trạng thái cơ bản thấp hơn hàng nghìn lần so với độ phổ biến của carbon-12 quan sát được. Kết quả này có thể đưa đến kết luận rằng giả thiết Salpeter về quá trình tổng hợp carbon-12 theo hai bước trên là sai và như vậy nguồn gốc của carbon-12 vẫn chưa giải thích được. Năm 1954, Fred Hoyle, nhà vật lý thiên văn người Anh, đã lập luận rằng quá trình bắt α của hạt nhân 8Be sẽ tạo ra hạt nhân carbon-12 chủ yếu ở trạng thái cộng hưởng và sau đó trạng thái này bức xạ γ để về trạng thái cơ bản (trạng thái bền). Trạng thái cộng hưởng này nằm trên ngưỡng phân rã α khoảng 0,31 MeV (trạng thái kích thích 7,68 MeV) với spin và độ chẵn lẻ Jπ=0+ [2]. Tiết diện bắt α của hạt nhân 8Be tạo ra trạng thái cộng hưởng này lớn hơn tạo ra trạng thái cơ bản hàng chục triệu lần (~107), do đó dù chỉ có 0,04% (4×10-4) carbon-12 bức xạ γ để về trạng thái cơ bản (99,96% phân rã trở lại thành 8Be và 4He) thì lượng carbon-12 được tạo ra đủ lớn như dự đoán của Salpeter. Như vậy giả thiết của Hoyle về trạng thái cộng hưởng có thể giải thích đầy đủ nguồn gốc hình thành carbon-12 trong vũ trụ. Ba năm sau, Fowler và các đồng nghiệp tại Viện Công nghệ California (Caltech) đã tìm được trạng thái kích thích ở năng lượng 7,563± 0,008 MeV và có spin Jπ=0+ (như giả thiết của Hoyle) trong thí nghiệm phân rã β của 12B [3]. Trạng thái cộng hưởng này được gọi là trạng thái Hoyle. Hai thông số quan trọng để xác định tốc độ phản ứng hạt nhân thiên văn là năng lượng kích thích và độ rộng theo biểu thức: 𝑟𝑟3𝛼𝛼 ∝ Γ𝑟𝑟𝑟𝑟𝑟𝑟 Γ exp (− 𝐸𝐸𝑅𝑅 𝑘𝑘𝐵𝐵𝑇𝑇 ) (1) Trong đó r 3α là tốc độ phản ứng, Γ rad , Γ là độ rộng bức xạ và độ rộng tổng cộng, ER là năng lượng cộng hưởng nằm trên ngưỡng phân rã α. Việc xác định chính xác hai thông số này sẽ cho chúng ta kết luận chính xác về tốc độ phản ứng và điều kiện nhiệt độ trên các sao. Do đó cho đến ngày nay vẫn có nhiều thí nghiệm được tiến hành để xác định hai đại lượng trên. Trong đó, năng lượng kích thích được xác định chính xác là 7654,0 ± 0,2 keV (ER=285 keV) và tỷ số Γ rad /Γ cỡ 4,19×10-4. Bên cạnh đó, các thí nghiệm đo tán xạ electron phi đàn hồi đã xác định được cường độ dịch chuyển điện E2 của γ từ trạng thái Hoyle về trạng thái 2+ (4,44 MeV) là 13 ± 4 e2fm4 và moment dịch chuyển đơn cực điện từ trạng thái Hoyle về trạng thái cơ bản là M(E0: 0+ 2 →0+ 1 )=5,47 ± 0,09 e fm2 [4]. III. CẤU TRÚC CỦA TRẠNG THÁI HOYLE VÀ CÁC MÔ HÌNH LÝ THUYẾT Việc phát hiện ra trạng thái Hoyle không chỉ giải thích được nguồn gốc hình thành carbon-12 của vật lý thiên văn, mà còn giải thích cho sự tồn tại của các trạng thái kích thích mà thực nghiệm của vật lý hạt nhân phát hiện ra trước đó [5]. Tuy nhiên, sự tồn tại của trạng thái này là một thách thức đối với các mô hình cấu trúc hạt nhân. Giả thiết kích thích đơn hạt của mẫu vỏ có thể giải thích tốt các trạng thái cơn bản và trạng thái 2+ (4,44 MeV) nhưng đã không thể xác định được bất kỳ trạng thái kích thích nào trong vùng năng lượng của trạng thái Hoyle. Thay vào đó cấu trúc của trạng thái này được Morigana giả thiết do ba hạt α sắp xếp thẳng hàng, và giả thiết này sau đó được Brink tổng quát thành mẫu α-cluster vào năm 1966 [6]. Trong đó carbon-12 ở trạng thái THÔNG TIN KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ HẠT NHÂN 13Số 58 - Tháng 03/2019 cơ bản là do 3α sắp xếp hình tam giác trong khi trạng thái Hoyle là do sự sắp xếp thẳng hàng của 3α và trạng thái này được xem là một trạng thái α-cluster. Hai năm sau, Ikeda đã chỉ ra rằng trạng thái α-cluster không chỉ có ở trạng thái Hoyle mà xuất hiện trong hầu hết hạt nhân nhẹ gần ngưỡng phân rã α như giản đồ dưới đây [7]. Như vậy sự tồn tại của trạng thái Hoyle cũng đã đưa đến việc phát hiện một dạng cấu trúc α-cluster của vật lý hạt nhân. Hình 1: Giản đồ Ikeda [7]. Giản đồ này minh họa carbon-12 ở trên ngưỡng phân rã (7,27 MeV) có cấu trúc 3α. Có nhiều mô hình lý thuyết cluster khác nhau mô tả cấu trúc của trạng thái Hoyle. Ví dụ tiêu biểu của mẫu α-cluster là phương pháp nhóm cộng hưởng (Resonanting Group Method - RGM) được Kamimura đưa ra năm 1981 [8], trong đó hàm sóng của carbon-12 là do tổ hợp của ba hạt α liên kết với nhau. Kết quả tính toán RGM không chỉ xác định được năng lượng kích thích mà còn mô tả tốt số liệu tiết diện tán xạ electron và tính được moment dịch chuyển đơn cực điện là 6,61 efm2. Từ hàm sóng α-cluster, Tohsaki, Horiuchi, Schuck và Röpke đã chỉ ra mối liên hệ giữa trạng thái Hoyle và sự ngưng tụ Bose-Einstein của các hạt α [9]. Bên cạnh các hàm sóng 3α của carbon-12, các hàm sóng được xây dựng từ nucleon của mẫu cluster cũng đã được sử dụng trong các tính toán động học phân tử phản đối xứng (Antisymmetrised Molecular Dynamics- AMD) và động học Fermion phản đối xứng (Fermionic Molecular Dynamics-FMD) [10], các mô hình này không chỉ mô tả tốt các trạng thái cluster mà còn cả các trạng thái có cấu trúc lớp vỏ. Tất cả các tính toán của mẫu cluster đều đưa đến kết quả bán kính của trạng thái Hoyle lớn hơn bán kính của trạng thái cơ bản khoảng 1,5 lần. Như vậy, khi nói đến trạng thái Hoyle đặc điểm chung phổ biến là cấu trúc α-cluster, trong đó mối tương quan giữa các hạt α đóng vai trò quan trọng và trạng thái này loãng hơn trạng thái cơ bản. IV. NHỮNG VẤN ĐỀ LIÊN QUAN ĐẾN TRẠNG THÁI HOYLE Cấu trúc đặc biệt của trạng thái Hoyle không chỉ là thách thức của các mô hình tính toán cấu trúc mà còn tồn tại những vấn đề liên quan đến các phương pháp phân tích phản ứng tán xạ hạt nhân. Năm 2004, Ohkubo và Hirabayashi đã phân tích số liệu tiết diện tán xạ α phi đàn hồi và chỉ ra rằng bán kính của trạng thái Hoyle có thể được xác định qua vị trí cực tiểu của phân bố góc tiết diện tán xạ [11]. Hình 2: Những đóng góp của các trạng thái kích thích 0+ 2 và 2+ 2 vào quá trình tổng hợp carbon-12 [20] Tuy nhiên, lập luận này bị đặt câu hỏi khi Takashina và Sakuragi chứng minh không có mối liên hệ rõ ràng giữa vị trí cực tiểu và bán kính hạt nhân, nhưng độ lớn của tiết diện tán xạ có liên quan đến độ loãng của trạng thái Hoyle [12]. Nỗ lực xác định bán kính hạt nhân ở các trạng thái kích thích đã được thực hiện trong nhiều mô hình THÔNG TIN KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ HẠT NHÂN 14 Số 58 - Tháng 03/2019 phân tích phản ứng khác nhau, nhưng cho đến nay vẫn chưa có một mô hình nào cho phép xác định được bán kính ở những trạng thái này. Một vấn đề tồn tại khác là sự thiếu hụt cường độ dịch chuyển vô hướng từ trạng thái Hoyle về trạng thái cơ bản trong các phép đo tán xạ hạt nhân. Các phép đo với độ chính xác cao của tán xạ α đã xác định cường độ dịch chuyển đơn cực vô hướng lên trạng thái Hoyle là 7%- 10% EWSR (tương ứng moment dịch chuyển đơn cực điện M(E0) ≈ 3,7 e fm2) [13] nhỏ hơn nhiều giá trị 15% EWSR (M(E0)=5,47 ± 0,09 e fm2) rút ra từ tán xạ electron. Sự thiếu hụt này được giả thiết là do sự hấp thụ mạnh của kênh ra qua các phân tích của chúng tôi vào năm 2008 [14]. Nguồn gốc của sự hấp thụ mạnh này được chỉ ra năm năm sau đó là do những kênh phản ứng khác ảnh hưởng lên [15]. Ngày nay, sự thiếu hụt cường độ đã được tìm thấy trong nhiều số liệu thí nghiệm tán xạ hạt nhân kích thích lên các trạng thái có cấu trúc cluster của các hạt nhân nhẹ như là hệ quả của cấu trúc đặc biệt α-cluster. Như đã thảo luận ở trên, cấu trúc cluster của trạng thái Hoyle có độ biến dạng lớn và như vậy sẽ tồn tại trạng thái kích thích dải quay 2+ trong vùng năng lượng kích thích cỡ 10 MeV. Trạng thái kích thích như vậy đã được tiên đoán từ hơn năm mươi năm trước. Tuy nhiên cho đến những năm đầu 2000 vẫn chưa có bằng chứng chứng minh sự tồn tại của trạng thái này sau rất nhiều thí nghiệm được thực hiện [16]. Năm 2011, chúng tôi đã chỉ ra rằng trạng thái cộng hưởng 2+ này rất yếu và bị che lấp bởi trạng thái cộng hưởng 0+ 3 lớn (10,3 MeV) và trạng thái kích thích mạnh 3- (9,64 MeV), do đó chúng ta chỉ có thể phát hiện ra trạng thái này gián tiếp qua phân tích những đóng của nó lên số liệu thực nghiệm của các trạng thái kích thích trong vùng 10 MeV [17]. Một phân tích gián tiếp như vậy đã được thực hiện với số liệu tán xạ α phi đàn hồi của nhóm nghiên cứu thuộc đại học Osaka và đã đưa ra bằng chứng đầu tiên về sự tồn tại của trạng thái 2+ này vào cuối năm 2011 [18]. Bằng chứng thực nghiệm tiếp theo được đưa ra vào năm 2013 trong thí nghiệm phản ứng quang hạt nhân [19]. Như vậy, các bằng chứng về sự tồn tại của trạng thái 2+ đã khẳng định cấu trúc biến dạng của trạng thái Hoyle, bên cạnh đó trạng thái này có thể ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của quá trình tổng carbon-12 như trong hình 2 [20]. Đỗ Công Cương Viện Khoa học và Kỹ thuật hạt nhân __________________________________ TÀI LIỆU THAM KHẢO [1] E. Öpik, Proc. R. Ir. Acad. A 54 (1951) 49; E.E. Salpeter, Astrophys. J. 115 (1952) 326 [2] F. Hoyle, Astrophys. J. Suppl. Ser. 1 (1954) 12. [3] C.W. Cook, W.A. Fowler, C.C. Lauritsen, T. Lane, Phys. Rev. 107 (1957) 508 [4] F. AjzenbergSelove, Nucl. Phys. A506 (1990) 1 [5] M. G. Holloway and B. L. Moore, Phys. Rev. 58, 847 (1940); K. M. Guggenheimer, H. Heitler, and C. F. Powell, Proc. R. Soc. London, Ser. A 190 (1947) 196; W. H. Guier, H. W. Bertini, and J. H. Roberts. Phys. Rev. 85 (1952) 426; R. Britten. Phys. Rev. 88 (1952) 283. [6] D.M. Brink, in: C. Bloch (Ed.), Proceedings of the International School of Physics Enrico Fermi, Varenna, 1965, Course 36, Academic Press, New York, 1966, p. 247 [7] K. Ikeda, et al., Prog. Theor. Phys. Suppl. (1968) 464. Extra Numbers [8] M. Kamimura, Nuclear Phys. A 351 (1981) 456 [9] A. Tohsaki, et al., Phys. Rev. Lett. 87 (2001) 192501 [10] Y. Kanada En’yo, Progr. Theoret. Phys. 117 (2007) 655; M. Chernykh, et al., Phys. Rev. THÔNG TIN KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ HẠT NHÂN 15Số 58 - Tháng 03/2019 Lett. 98 (2007) 032501 [11] S. Ohkubo1, Y. Hirabayashi, Phys. Rev. C 70 (2004) 01602(R). [12] M. Takashina, Y. Sakuragi, Phys. Rev. C 74 (2006) 054606. [13] B. John, et al., Phys. Rev. C 68 (2003) 014305; M. Itoh, et al., Phys. Rev. C 84 (2011) 054308. [14] D.T. Khoa, D. Cong Cuong, Phys. Lett. B 660 (2008) 331 [15] D.C. Cuong, D.T. Khoa, Y. Kanada- En’yo, Phys. Rev. C 88 (2013) 064317 [16] H.O.U. Fynbo, et al., Nature 433 (2005) 136; M. Freer, et al., Phys. Rev. C 80 (2009) 041303; W.R. Zimmerman, et al., Phys. Rev. C 84 (2011) 027304 [17] D.T. Khoa, D.C. Cuong, Y. Kanada- En’yo, Phys. Lett. B 695 (2011) 469 [18] M. Itoh, et al., Phys. Rev. C 84 (2011) 054308 [19] W.R. Zimmerman, et al., Phys. Rev. Lett. 110 (2013) 152502 [20] W.R. Zimmerman, Ph.D. Thesis
File đính kèm:
- trang_thai_hoyle.pdf